Huy Cận là một trong những thi sĩ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới, người mang vào thơ Việt một nỗi buồn mênh mang, trầm lắng mà ám ảnh khôn nguôi. Trong số những thi phẩm để đời, Tràng giang được xem là đỉnh cao nghệ thuật của ông – một bài thơ không cần than thở nhưng mỗi câu chữ đều đẫm nỗi cô đơn của cái tôi thời đại. Những nhận định dưới đây sẽ giúp bạn cảm nhận sâu sắc hơn vẻ đẹp cổ điển, hiện đại và tâm hồn thấm đẫm sầu nhân thế của Huy Cận qua tuyệt tác Tràng giang.
Nhận định đặc sắc về Huy Cận và Tràng Giang
- “Huy Cận là thi sĩ của nỗi buồn trải dài như dòng sông, lặng lẽ mà sâu thẳm, mênh mang như trời nước trong ‘Tràng giang’. Thơ ông là tiếng vọng của cõi lòng cô đơn giữa vũ trụ bao la, là tiếng thở dài của một cái tôi đang kiếm tìm bến bờ cho tâm hồn.”
- “Trong thơ Huy Cận, đặc biệt là Tràng giang, nỗi buồn không phải là cảm xúc nhất thời, mà là một nỗi buồn mang tính bản thể. Đó là cái buồn của con người trước sự rạn vỡ của truyền thống, trước cõi sống vô định, trước cơn khủng hoảng tinh thần của cả một thời đại.”
- “Thơ Huy Cận là sự giao hòa giữa vẻ đẹp cổ điển và tinh thần hiện đại. Ông mang hồn thơ Đường thi lặng lẽ trôi trong mạch cảm xúc Thơ mới – vừa quy phạm, vừa phóng khoáng, vừa nghiêm cẩn, vừa khắc khoải.”
- “Nếu Xuân Diệu là thi sĩ của rực rỡ sống thì Huy Cận là người thầm thì với bóng tối – cái bóng tối không đáng sợ, mà là nơi trú ngụ của tâm hồn nhiều nỗi.”
- “Tràng giang là bài thơ không cần một câu than, không cần một tiếng khóc, mà cả bài là nỗi buồn. Buồn trải đều, buồn lan xa, buồn ngấm vào trời nước, thấm vào sông dài bãi rộng. Buồn như một vết nứt tinh thần của người trí thức giữa chốn phù hoa vô định.”
- “Thơ Huy Cận không phải là tiếng thơ tuyệt vọng, mà là tiếng lòng của một người ‘ngậm ngùi mà thiết tha’, cô đơn mà chưa hề tắt hy vọng. Ông vẫn nghe thấy ‘hồn thiêng đất nước’ giữa vạn vật đang vỗ về tâm tưởng con người.”
- “Huy Cận không than thân trách phận, không gào thét giữa chênh vênh thời đại, mà chỉ lặng lẽ lượm nhặt nỗi buồn, góp từng giọt sầu nhân thế mà tạo nên dòng ‘Tràng giang’ – một con sông không chỉ chảy qua cảnh sắc mà còn xuyên suốt tâm thức dân tộc.”
- “Đọc Tràng giang, ta không chỉ thấy nước sông trôi, bờ vắng lặng, mây trời chia lìa, mà còn thấy chính linh hồn của một thời đại lạc lõng đang vẽ nên bản đồ cảm xúc của chính mình.”
Xem thêm: